TÔI ĐEM DỆT LẤY THÀNH KHUNG VẢI - Công Tằng Tôn Nữ Á Nam

Publié le par phusi

* 

Vuông vải cuối cùng và một bài thơ
Công Tằng Tôn Nữ Á Nam

 

Trả Lời  : GỞI NGƯỜI TÔN NỮ
Tôn Thất Phú Sĩ

 

 

Vuông vải cuối cùng tui dệt xong
Gởi anh mà rướm máu trong lòng
Nhờ cơn gió thoảng mang hương đến 
Nắng nhạt dư âm phút cuối cùng

 

Tóc cũng hoa râm tuổi lục tuần
Nhưng lòng xao xuyến nỗi bâng khuân
Khi tui được biết phương trời đó
Người ấy thâm trầm lại hỏi thăm

 

Nào có trách chi chuyện đã qua
Bởi trời không muốn buộc đôi ta
Sợi giây ân ái vô tình ấy
Quấn chặt nỗi buồn đến xót xa

 

Cũng biết chuyện tình sẽ dở dang
Thì thôi, đành lở chuyến đò ngang
Mõng manh như sợi tơ trời trắng
Củng cố dệt thêm chuyện muộn màng

 

Hiện tại thì anh đã biết tui
Xa nhau hơn một nữa chân trời
Riêng tui , tui vẫn .... ai mà biết
Giấc mộng từng đêm đến rã rời

 

Khăn tang con tạo buộc lên tình
Đập vở trăng thành mảnh thủy tinh
Thao thức nữa khuya se sợi chỉ
Mà buồn da diết , biết không anh ?

 

Tháng sáu năm này tuổi Giáp thân
Tóc mai chừ cũng đã hơi gần
Trắng thêm mấy sợi màu hoa tuyết
Hoa tuyết hay là hoa bâng khuâng ?

 

Vãi đã dệt rồi , tui dệt thơ
Viết lên trang giấy kèo anh chờ
Gởi thêm mấy sợi tóc vừa rụng
Hơi hám cuộc tình nặng trong mơ

 

Đứng ngồi thơ thẫn mãi không yên
Đi xuống đi lên một nỗi niềm
Đậy lại cuộc đời vừa ngoái cổ
Cà đời tui đã cố mong quên
 
Vô tình tui đọc một bài thơ
Ai đó gởi cho thật bất ngờ
“ Gởi người Tôn nữ ” mà tui viết
Chép lại gời cùng với lá thư

 

Anh đọc , rồi anh nghĩ thử xem
Tình yêu đâu phải dể dàng quên
Cho dù con tạo quay đường khác
Thì càng càng lại nhớ nhung thêm
 
Công Tằng Tôn Nữ Á Nam
 HUE - Avril  2004

 

 

****

 

GỞI NGƯỜI TÔN NỮ
Tôn Thất Phú Sĩ
( viết sau khi đọc bài " Tôi đem dệt lấy thành khung vải
của Công Tằng Tôn Nữ Á Nam " )

 

Đời anh là những chuyến tàu đi
Đã biết vậy đeo đuổi làm chi
Muôn ngàn bến đợi theo con nước
Xuôi ngược mười phương vương vấn gì

 

Yên làm sao được cuối trời đông
Bão nỗi triều dâng sóng mênh mông
Có lẽ cuộc tình không đẹp nữa
Thuyền đành bỏ bến bỏ dòng sông

 

Thôi cứ lặng im như mất rồi
Dù tình yêu ấy mới lên ngôi
Mỗi lần nhớ lại lòng se thắt
Vẫn hận thiên thu một bóng người

 

Giận làm gì anh vẫn là anh
Anh là con bướm phớt qua cành
Muôn hoa tươi thắm khoe trong nắng
Bướm nhởn nhơ bay vẫn một mình

 

Có những lần thấy mắt em xanh
Trong màu ngọc bích sáng long lanh
Là tia hy vọng là mơ ước
Tê tái lòng anh thôi cũng đành

 

Anh biết tình em là trái ngang
Lỡ một lần mang nặng vết thương
Trên cao trời vẫn mang màu nhớ
Lặng lẽ hồn em gục giữa đường

 

Mong biển chiều nay sóng bình yên
Thuyền xuôi về bến cũ êm đềm
Gát chèo nghe thấm từng thớ vỏ
Muối mặn cho lòng nhung nhớ thêm

 

Anh chỉ thầm xin em một lời
Đừng cho nhau nữa khổ em ơi
Anh là chiếc bóng bên thềm vắng
Em đến thì anh cũng mất rồi

 

Những ngày tháng cũ với yêu thương
Sưởi ấm cho nhau suốt dặm trường
Tình yêu đẹp quá ôi mầu nhiệm
Tim hồng men rượu tóc mùi hương

 

Thuở đợi chờ em thường đứng trông
Bao nhiêu lá rụng gió bềnh bồng
Là bao hiu quạnh trong trời đất
Phủ kín lòng em em biết không

 

Anh biết từ lâu em vấn vương
Nhớ anh thao thức suốt đêm trường
Đếm từng tiếng côn trùng rên rĩ
Muôn ngàn giọt lệ buồn rưng rưng

 

Em gọi tên anh trong bóng đêm
Cô đơn bên chiếc gối ôm mềm
Nhắm mắt lại thấy toàn màu trắng
Màu tang tình ái của riêng em

 

Cố xoá đi em hình bóng anh
Như giọt sương mai đọng trên mành
Một tia nắng nhỏ làm tan biến
Hạt bụi mờ trên khung vải xanh

 

Giữa tháng hai trời cuối mùa đông
Saint Valentin rực rỡ tình hồng
Em về trang điểm thêm màu phấn
Áo cưới em choàng qua bến sông.

 

Tôn Thất Phú Sĩ
PARIS  Mars  2004

 

***

TÔI ĐEM DỆT LẤY THÀNH KHUNG VẢI
Công Tằng Tôn Nữ Á Nam

 

Anh đến rồi anh cũng lại đi
Thổi lên ngọn lửa đó làm chi
Tình yêu đã tắt từ lâu qúa
Làm rộn người ta có ích gì

 

Anh để tôi yên có đươcï không ?
Khơi chi sóng dậy của giòng sông
Mà tôi đã cố ngăn con nước
Mười mấy năm rồi anh biết không

 

Cứ nghĩ là tôi đã chết rồi
Là tôi đã chết thuở xa xôi
Từ khi tôi biết tôi không phải
Là của riêng anh chỉ một người

 

Nghỉ lại bây giờ vẫn giận anh
Hồn tôi thì qúa đổi mong manh
Dày vò nhau thế còn chưa đủ
Nói dối nhau chi chuyện của mình

 

Tôi gởi tình yêu trong mắt anh
Gởi theo thao thức của riêng mình
Nhờ anh giữ hộ nghìn năm nửa
Để mãi đời tôi vẫn nhớ anh

 

Thuở ấy mưa sa rụng lá vàng
Gió đông tắm ướt vạn lời thương
Dưới mưa ngõ vắng mình hai đứa
Lặng lẻ bên nhau cuối chặn đường

 

Giấc ngũ nàoyên cứ mỗi đêm
Bâng khuâng bóng nhảy gió sau rèm
Tưởng anh bên gối tay rời mộng
Ôm cứng hửng hờ để lảng quên

 

Tôi đã cho anh cả cuộc đời
Những gì thầm kín ở trong tôi
Những gì anh đã không kiềm giử
Một phút ngàn năm đó mất rồi

 

Để lại đời tôi một vết thương
Những lời âu yếm những yêu đương
Những giòng nước mắt thầm sung sướng
Những bước chân quen đã lạc đường

 

Đừng khơi tình dậy nữa nghe không ?
Tôi biết rằng anh đã đổi lòng
Tôi biết rằng tôi vừa đánh mất
Tình yêu thần thánh đã cho không

 

Đã cố quên đi những nổi buồn
Một lần dang dở với yêu đương
Mà tôi đã khổ thời hoa mộng
Vì có qúa nhiều những vết thương

 

Càng nói lại càng chỉ khổ thêm
Nhắc chi chuyện củ quá êm đềm
Những ngày hoa bướm thiên đường ấy
Đã chết theo ngày tháng lảng quên

 

Dể gì xoá được phải không anh
Giọt nước mắt kia cũng phải đành
Mang xuống nắm mồ anh dọn sẳn
Thiên thu thì cũng chỉ riêng mình

 

Tôi hận qúa rồi anh biết không ?
Bao nhiêu đau đớn ở trong lòng
Tôi đem dệt lấy làm vuông vải
May áo liệm người chẳng thủy chung

 

Công Tằng Tôn Nữ Á Nam

 


Pour être informé des derniers articles, inscrivez vous :
Commenter cet article